Chương 9 Cô kỳ thật thấy mình trơ trẽn. Ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy xa hoa. Mạc Liên nhìn chằm chằm trần nhà phòng tắm. Làm sao cô có thể làm cho sự tình không khống chế được thành như vậy. Không khống chế được, đúng vậy, cô hoàn toàn không khống chế được. Vốn dĩ cô cố gắng khống chế chính mình cảm xúc quyết lấy lại chủ quyền thí nhiệm. Ai ngờ được, cô chỉ vì một con bạch tuột dính trên người anh, liền ghen tị đến mất đi khống chế. Tên ác ma lạnh lùng vô tình kia, cô rõ ràng rất ghét anh. Nhắm mắt lại, cô thở dài. Cô phải ghét anh mới đúng, anh đoạt đi công việc của cô, dẫm vào tự tôn của cô, đem cô trở thành bình hoa di động, còn hại cô bị phóng viên chụp ảnh… Cô thật sự phải hận anh mới đúng! Nhưng mấy ngày nay, cô lại phát hiện chính mình… mê luyến cơ thể anh. Trong đầu lại hiện lên thân thể rắn chắc của anh, gương mặt cô nhanh chóng phiếm hồng. Ai biết được anh bình thường tiết chế, lạnh lùng như thế, ở trên giường lại nhiệt tình không thôi. Ngoại trừ khi anh làm việc, anh chưa từng đối với việc nào khác chuyên tâm như thế. Cô thiếu chút nữa nghĩ mình sẽ bị anh nuốt chửng. Nghĩ đến nụ hôn của anh cùng bàn tay chạm vào người, cô cả người không khỏi một trận khô nóng. Cô chưa từng nghĩ là sẽ say mê như thế. Đương nhiên, cô đã nghe qua người ta nói, nhưng thật sự gặp thực tế thường không giống Cô biết chính mình không nên say mê như thế. Nhưng anh cùng cô đã là vợ chồng, vợ chồng làm chuyện đó là bình thường. Vốn là danh chính ngôn thuận, cô không thể không thừa dịp lợi dụng anh một chút. Huống hồ, đàn ông bây giờ đều như nhà vệ sinh công cộng. Ít có ai tuyệt đối sạch sẽ như anh, cũng không ở khắp nơi làm việc xằng bậy. Trước khi kết hôn anh đã kiểm tra sức khỏe. Sau khi kết hôn, cô cũng chỉ gặp qua anh cùng cô người mẫu kia nắm tay nắm chân. Đương nhiên, sau khi chứng minh, đó chỉ là hiểu lầm. Cô biết tim mình rất nhỏ nhen nhưng vì tránh cho hiểu lầm tái diễn, hoặc cùng chung đàn ông với cô gái khác, cô vẫn là gọi thám tử tư điều tra một chút. Sự thật chứng minh, anh yêu làm việc, phụ nữ chẳng cần. Sau đó cô liền tỉnh ngộ, xem anh như người đàn ông có thể kết giao quan hệ. Trời ạ! Cô ảo não rên rỉ ra tiếng. Người đàn ông này là tên đã trộm thí nghiệm của cô nha. Cô làm sao có thể chỉ vì ham mê anh mà quên đi. Anh chỉ là duy trì lợi ích của anh, nếu là cô, cũng sẽ không nguyện ý đầu tư vào thí nghiệm của một người không có cảm xúc. Trong lòng bình tĩnh đột nhiên toát ra tiếng anh nói hôm đó, làm cho cô một trận giận dữ. Nha, đúng vậy đúng vậy, nhưng tên ác ma lạnh lùng này cũng thừa cơ hội ức hiếp cô. Nhưng nếu anh thật sự vô tình, tại sao khi mọi chuyện kết thúc không đuổi cô ra khỏi cửa. Chiếm lấy thí nghiệm kia mà đồng ý chờ ba tháng. Cô làm loạn, anh cũng không đi kiện. - Nha, câm miệng! Cô mắng ra tiếng, không thể tin được chính mình thay anh tìm cớ, đơn giản là cô thèm nhỏ dãi thân thể anh. Hoặc là không nghĩ thừa nhận anh thật sự máu lạnh như thế Đáng giận. Cái lĩnh ngộ này làm cho cô thẹn quá thành giận, bởi vì không muốn tự trách mình, cô đành phải trách anh. - Đàn ông đáng ghét! - Hy vọng người em mắng không phải là tôi. Cô hoảng sợ, mở mắt ra, nhìn thấy anh không biết khi nào yên lặng đi vào phòng tắm, hứng thú dạt dào xem thân thể trần của cô, chậm rãi nói. - Nhưng nếu em trong trạng thái trần thế này mà nghĩ đến đàn ông khác, tôi sẽ không được vui. Rặng mây đỏ bay lên mặt, cô vội lấy tay che hai ngực mình. - Anh làm gì ở đây? - Tìm vợ! Thấy anh không có bộ dáng ý muốn đi ra ngoài, cô nhanh chóng đứng dậy, lấy khắn tắm bao chính mình lại, buồn bực nói. - Đây là phòng tắm của tôi. - Tôi biết. Nước ấm theo trên người cô chảy xuống, cho dù cô lấy khăn tắm che khuất nhưng bộ dáng này xem ra còn xinh đẹp hơn lúc cô không mặc gì. Anh nhếch khóe miệng. - Cho nên tôi đoán em ở trong này. - Không có ai dạy anh muốn vào phải gõ cửa sao? Cô bước ra khỏi bồn tắm. Nước trên tóc chảy vào xuống bờ vai trắng nõn. - Tôi gõ rồi! Tay anh nắm lấy góc khăn tắm, nhìn dáng vẻ muốn chạy trốn của cô, liền đem cô kéo đến trước người, giọng nói khàn khàn nói. - Em không có nghe. Sau đó, anh liền hôn cô. Cô nắm chặt khăn tắm trước ngực. Cả thân lại mềm nhũn - Anh… - Cô thở dốc nói - Tên xấu xa! Mắng thì mắng nhưng cô vẫn không giãy giụa, buông lỏng khăn tắm, đôi tay nhỏ đưa lên ngựa anh. Quần áo anh bị cô làm cho ẩm ướt, anh lại không thèm quan tâm, ôm cô thẳng đến trên giường, lại cùng cô triền miên dây dưa. Ba mươi phút sau, cô lại đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên giường lớn, hận mình không biết kiềm chế. Nhìn khuôn ngực mạnh mẽ của anh, cô lại có chút khổ sở, bởi vì tay cô căn bản rời không rời người anh được - Nha, cô thật sự có bệnh! Bắt buộc chính mình đưa tay rời khỏi ngực anh, cô ngồi dậy, lấy mềnh bao bọc lấy thân, lại xuống giường không ngờ bị anh kéo về trên giường, đặt ở dưới thân. - Anh làm gì vậy? - Em muốn đi đâu? - Tắm! Cả người đều bị anh làm cho đầy mồ hôi. Anh còn dám hỏi! - Em vừa tắm rồi! - Toàn thân tôi toàn mồ hôi. Cô đỏ bừng mặt, tức giận nói. - Tôi muốn tắm lần nữa! Cô vẻ mặt đỏ bừng đưa tay đẩy anh, Lam Tư cũng không chịu buông tay, vùi đầu vào cổ cô, ngửi ngửi một cái, sau đó tuyên bố nói. - Tôi thấy em đủ sạch rồi! Cô nhất thời á khẩu không trả lời được, khuôn mặt nhỏ trở nên càng nóng càng hồng, chỉ có thể xấu hổ nói sang chuyện khác. - Anh cuối cùng tìm tôi để làm gì? Trên người cô có mùi hương, anh hôn bờ vai nõn nà của cô, không nghe rõ cô đang nói gì. - Lam Tư. Anh thích cô dùng giọng nói khàn khàn kia gọi anh tên, anh cũng thích cô ở trên giường nhiệt tình không gì sánh kịp. - Lam Tư? Anh càng thích cảm giác cô ở dưới thân anh vui sướng đến run rẩy. - Lam Tư! Cô ghé vào lỗ tai anh thét chói tai, dọa anh giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy cô khó chịu nhìn anh. - Em làm gì vậy? - Tôi nói chuyện với anh. - Thét chói tai không phải nói chuyện. - Nếu anh chịu nghe, tôi sẽ không thét chói tai. Anh trừng mắt nhìn cô, tiếp theo giây, lại bật cười. Ông trời, cô gái này thật sự quá đáng yêu. Cô khó chịu đưa tay đánh anh, lại bị anh bắt lấy, đem hai tay cô khóa lại trên giường. Lại hôn cô, thẳng đến cô ngạt thở, không hề giãy giụa, mới rời khỏi môi của cô, mở miệng hỏi. - Em muốn nói gì với tôi? - Nói cái gì? Anh nhíu mày. Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó mới đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt liền đỏ bừng - Anh không phải mới tìm tôi sao? Anh tìm tôi làm gì? Vấn đề này làm cho anh cả người đột nhiên tỉnh ngủ. Đáng chết, anh hoàn toàn đã quên chuyện này! - Lam Tư ở trong lòng thầm mắng hai tiếng, đứng dậy mặc vào áo ngủ. - Lộ Khắc xem camera thấy được diện mạo kẻ đẩy em nhưng Jake không tra được danh tính là ai. Khi Lộ Khắc đem tin tức truyền đến cho anh, anh chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng là có người không chú ý đụng vào cô nhưng người đàn ông này là cố ý đưa tay đẩy cô. Hắn dùng lực rất mạnh, nếu không có Lộ Khắc đúng lúc dưới lầu, hơn nữa phản ứng rất nhanh xông lên lầu chụp lấy cô. Cô tuyệt đối té xuống mà chết. Nghĩ đến cảnh cô ngã xuống lầu, trái tim của anh liền một trận co rút nhanh. - Từ ngày mai, em không đực một mình ra ngoài, Jake sẽ phái người đến. Khi nào có người bảo vệ an toàn, em mới được quyền ra khỏi cửa. Anh còn nghĩ rằng cô sẽ kháng nghị nhưng phía sau chỉ là một khoảng im lặng. Lam Tư xoay người, chỉ nhìn thấy cô mặt như giấy trắng nhìn anh. - Tôi vẫn hy vọng đó là ngoài ý muốn. - Kia không phải! Cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy thân mình. Anh ngồi trở lại trên giường, vỗ về gương mặt tái nhợt của cô. - Em biết được là ai làm sao? Cô mở mắt ra, nhìn anh, cười khổ. - Nếu ngoại trừ anh ra… - Đúng, ngoại trừ tôi ra. Anh nhếch khóe miệng. - Không có. Cô mở miệng, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mới lại chần chờ nói. - Cũng có lẽ có. - Vậy là sao? - Nghiên cứu của tôi. - Là những người muốn hợp tác với em sao? - Có lẽ. Em không biết! Cô cúi đầu xuống, không xác định lắc lắc đầu. - Tôi nghĩ bọn họ sau khi biết tôi lấy anh sẽ buông tha. Những chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa. Đó là bởi vì cô ở biệt thự hoa hồng, nơi đó cùng phòng thí nghiệm đều có bảo vệ suốt hai mươi tư giờ. Cô cũng vì chăm sóc bà nội, nửa năm cũng chưa ra ngoài. Anh ánh mắt buồn bã, không đem ý nghĩ của mình nói ra. Chỉ kéo cô ôm siết vào lòng, hôn môi cô, nhẹ giọng. - Jake chưa đến đừng tùy tiện ra ngoài. - Tôi biết. Kế tiếp vài ngày, cô bỗng trở nên dịu dàng, tuy rằng vẫn có lúc đôi co cùng anh, nhưng không hề đối với anh giương nanh múa vuốt. Anh vẫn nghĩ đến cô không ra ngoài ba ngày sẽ trở nên không kiên nhẫn, nhưng hai tuần trôi qua, cô dường như đối với cuộc sống này vui vẻ chấp nhận. Đa số thời gian, cô đều ở trong thư phòng, lên mạng, đọc sách. Mỗi ngày buổi tối từ công ty trở về, cô đều cùng anh ăn cơm, nói chuyện phiếm. Buổi tối anh ở thư phòng làm việc, cô ở phòng tập thể thao vận động sau đó về tắm rửa. Khi anh xong việc, anh sẽ đi tìm cô. Có đôi khi cô tỉnh giấc, tựa vào đầu giường đọc sách, có đôi khi sớm ngủ. Cô chưa từng có cố ý chờ anh nhưng cũng chưa từng cự tuyệt anh xuất hiện. Lúc đầu, anh còn có thể về phòng mình ngủ, nhưng sau đó, lại phát hiện mình càng ngày càng quen trên giường có sự ấm áp của cô. Hơn nữa cái việc nửa đêm còn muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, đi qua hành lang lạnh như băng, trở về phòng mình có vẻ rất ngu xuẩn. Cho nên anh bắt đầu ở cùng cô, ngủ trên giường của cô, sau đó không bao lâu, phòng của cô mới bắt đầu xuất hiện quần áo cùng đồ dùng anh. Cô đối với việc anh ngủ lại, chưa bao giờ kháng nghị. Trên thực tế, anh còn tưởng cô thích việc này. Bởi vì anh mỗi ngày buổi sáng thức dậy, cô luôn chui vào trong lòng anh ngủ say, thậm chí khi anh dời tay cô ra khỏi người, cô lại bám chặt không buông còn thì thào kháng nghị. Làm cho anh ngoài ý muốn cùng cô dây dưa. Anh phát hiện vị Mạc tiến sĩ thực sự yêu giường. Muốn kéo cô ra khỏi giường cần phải mất hơn nửa tiếng. Nhưng khi cô vừa rời giường, bộ dáng lơ mơ chưa tỉnh ngủ muốn làm gì đều không rõ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu. Cho nên khiến anh bất đắc dĩ phải cùng cô ở trên giường dây dưa hết ba mươi phút. - Anh không thể cứ mỗi lần tôi đầu óc chưa rõ ràng đã chiếm tiện nghi của tôi. - Tôi chỉ muốn dùng cách này bắt em rời giường. Lúc anh mặc áo sơmi, cô từ trong phòng tắm đi ra, tuy rằng còn mặc áo ngủ nhưng rửa mặt chải đầu, cả người thanh tỉnh hơn. - Anh không cần bắt tôi rời giường. Tôi không cần đi làm! - Đúng! Em không cần đi làm nhưng tôi cần. Anh cuối cùng cài được nút áo cuối, định lấy caravat thì cô đã thay anh cầm lại. - Vậy anh chỉ cần đứng lên là được. Cô căm giận bất bình nhưng vẫn là thay anh thắt caravat. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch. - Tôi cũng muốn thế. Nhưng em cứ như con bạch tuột dính chặt trên người tôi. Tôi không đánh thức em thì sao xuống giường? Cô mặt đỏ lên. - Tôi không có! Anh nhíu mày. - Cho dù có, cũng là bởi vì…… Bởi vì…… Thời tiết rất lạnh! Cô xấu hổ cãi lại. - Tôi thật sự muốn nhắc nhở em hiện tại chỉ mới là tháng tám. Anh tâm tình khoái trá mặc áo khoác, đi ra phòng ngủ của cô. - Lam Tư Bart, anh thật sự thực rất đáng ghét. Anh ở cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô nói. - Tôi nhớ trước khi xuống giường em không hề cảm thấy vậy. - Anh! Cô không nói nên lời, thẹn quá thành giận túm lấy gối ném vào người anh. Anh cười rạng rỡ, thông minh nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích của cô. Mãi cho đến lúc anh rời khỏi xe, đi vào công ty, ngồi ở vị trí của chính mình, bắt đầu làm việc trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười Không thể phủ nhận, mỗi ngày ở cạnh cô, so với trước kia thú vị hơn rất nhiều. Cô thông minh, độc lập, hơn nữa nhiệt tình như lửa nhưng cô cũng như là yêu tinh, tính tình táo bạo cùng đanh đá. Cô có thể lúc cô muốn dịu dàng như nước, cũng có khi tức giận, ra sức phản kích. Anh cho tới bây giờ chưa từng gặp cô gái như thế. Đa số những cô gái anh quen biết, đều đối với anh ngoan ngoãn phục tùng. Cho dù hận anh vô tình, cũng chỉ dám ở sau lưng mắng, không ai dám đối kháng cùng anh, thậm chí uy hiếp anh, càng miễn bàn động động tay động chân công kích. Nhưng cô lại thật sự động tay động chân, nhưng không chỉ một lần. Cô thật sự dũng cảm, hoặc ngu xuẩn. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô mỗi lần thẹn quá thành giận, anh không thể không mỉm cười. Anh thừa nhận, có đôi khi, anh cố ý chọc cô giận nhưng anh lại thật sự thích quá trình dỗ dành sau khi chọc giận cô. Anh chắc là sắp điên vì cô rồi. Tiếng đập cửa chợt vang lên, dập tắt ngay suy nghĩ tươi đẹp trong đầu anh. Anh thu hồi tâm tư, thấy Jake đã bước vào. - Chuyện gì? - Đã tìm được tên kia. Anh rùng mình, lạnh giọng hỏi. - Là ai? - Sát thủ chuyên nghiệp. Jake lấy hồ sơ đặt trên bàn. - Gilson, ba mươi tám tuổi, ở tại Brooke. Lam Tư trong mắt hiện lên sự tức giận - Cậu hỏi ra ai là chủ mưu chưa? - Không, hắn rất kiêu ngạo, một mực không khai. - Thế là ý gì? - Hắn đêm qua đã bị người ta sát hại ở cảng. - Mưu sát? Jake gật đầu, chỉ chỉ vào tim mình nói. - Hai viên vào đây. Xem viên đạn hoàn toàn không có lệch lạc, hắn chắc là bị người quen sát hại. Cả hắn cũng không ngờ. - Hắn ở đâu? - Tối hôm qua cũng đã có người thiêu rụi. - Hoàn toàn không có manh mối? - Tôi đã phái người đến điều tra ngân hàng hắn hay ra vào. Nhưng manh mối rất mong manh. Đáng chết. Lam Tư mím môi, thay Mạc Liên cảm thấy sợ, hiển nhiên người muốn giết cô không phải là nhân vật đơn giản. - Thăm dò xem ba năm trở lại đây các hãng thuốc cùng công ty khoa học cô từng tiếp xúc. Đặc biệt là các nghiên cứu cùng lĩnh vực, hơn nữa tình trạng phát triển không tốt. Điều tra rõ nếu cô chết, ai là người có lợi nhất. - Anh cho rằng có người coi cô ấy như vật cản. - Bởi cô rất giỏi. Cũng đúng. Jake nhất xả khóe miệng. - Tôi lập tức phái người đi điều tra. Anh xoay người, lại nghe thấy giám đốc nói to. - Jake. Anh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của giám đốc. - Tăng số người điều tra. Tôi không muốn cô ấy lại gặp chuyện. Theo Lam Tư nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy người đàn ông này để ý đến một người phụ nữa nào nhiều đến như vậy. - Được! Anh nói, sau đó đi ra ngoài. Jake gặp qua Mạc tiến sĩ, cũng biết việc cô cùng giám đốc chỉ là kết hôn giả. Dù sao công việc chính của anh là phải nắm được hết thảy những tin tức nên và không nên biết. Vị Mạc tiến sĩ kia đúng là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Nói thực ra, anh đang rất vui khi hai người họ đang đi đúng hướng. Lam Tư tan tầm về nhà, vừa đi đến phòng mình, liền thấy quần áo hai tuần nay anh để ở phòng Mạc Liên đều bị mang trở về. Laptop, áo ngủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, cô thậm chí sai người đem quần áo, cravat của anh trở lại phòng. Không thích cái hành động kia của cô, anh xoay người đến phòng cô. Nhưng cô không ở đó, anh đến phòng tập thể thao, cô cũng không thấy, anh chuyển hướng đến thư phòng, trong thư phòng cũng không có một bóng người. Nghĩ đến còn có phòng khách, cư thất, phòng ăn, nhà ăn, cùng hàng chục phòng khác mà ngay cả chính anh cũng không biết gọi là phòng gì, anh liền nhịn không được mắng. Đáng chết, anh chưa bao giờ nhà mình có nhiều phòng như vậy. Anh đột nhiên xoay người, kêu quản gia. - Peter! Peter! Peter lập tức xuất hiện. - Thiếu gia - Phu nhân đâu? - Cô ấy đi ra ngoài. Đi ra ngoài? Hình ảnh cô bị người đẩy xuống cầu thang hiện ngay lên trong đầu. Hai viên đạn thẳng ngay vào đây. Âm thanh của Jake quanh quẩn ở bên tai, ngực anh đột nhiên đập nhanh, như là bị người ta dùng sức bắt lấy. - Đi ra ngoài? Cô đi nơi nào? Ta không phải kêu cô đừng đi ra ngoài sao! Anh sắc mặt xanh mét gầm nhẹ. Chưa thấy qua anh nổi giận như thế, Peter hoảng sợ, vội nói. - Hawke tiên sinh gọi điện hẹn cô dùng cơm, thiếu gia nói chỉ cần có người đi cùng, phu nhân có thể đi ra ngoài. Cho nên tôi Sai An Cách cùng Khắc Lai đưa phu nhân đến khách sạn Star rồi. Lam Tư cứng đờ, thế này mới phát hiện mình phản ứng quá độ. Nhưng có người muốn giết cô là có thật, không có biện pháp làm nhạt cảnh tượng cùng sợ hãi trong đầu, cô lần trước chính là tại khách sạn chết tiệt kia bị người đẩy xuống lầu! Anh đột nhiên xoay người, hét lên bảo Peter chuẩn bị xe nhưng anh mới đến cửa, đã thấy cô cùng Hawke từ trong xe bước ra. - Tôi nghe Peter nói, giọng hát cô như Thiên Âm. - Anh ấy chỉ là nói quá lên thôi. Mạc Liên cười nói. - Tôi chỉ là tùy tiện hát vài câu mà thôi. - Tôi không đồng ý, giọng nói của cô quả nhiên mang theo hương vị. Cô nghe vậy, đỏ bừng mặt. Kì lạ, anh chưa từng có thấy sự có mặt của Hawke bực bội như thế. Nhưng nhìn cô mặt phiếm hồng đối với gương mặt tuấn tú mỉm cười của Hawke làm cho anh bực tức không thôi. Lam Tư nắm chặt tay, kiềm chế sự tức giận, mở miệng định nhắc nhở hai người này sự tồn tại của anh. Nhưng hé miệng ra, sẽ thoát ra những câu nói chanh chua không thôi. - Giọng cô ấy cứ như hạt cát thô to, sao cậu lại khen hay? Trước mắt hai người, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy Lam Tư trên mặt có tức giận, một mặt khác lại mang theo mỉm cười. - A! Xem kìa, đây không phải là anh trai yêu quý yêu công việc đến điên cuồng của tôi hay sao? - Cậu ở trong này làm cái gì? - Tôi ở trong này làm cái gì? Hawke lộ ra khuôn mặt tươi cười, - Đương nhiên là hộ tống chị dâu thân yêu của tôi về nhà, anh không nên chỉ vừa kết hôn liền ngay cả lễ phép đối với con gái đều quên sạch chứ? - Cô đã về nhà! Anh khóe mắt run rẩy nói. - Đương nhiên. Hawke cười nhìn chị dâu bên cạnh. - Chị dâu thân yêu, tôi phải trả chị về với anh trai lạnh lùng vô tình của tôi rồi. Nhưng chị yên tâm, nếu chị có cần gì, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tới ngay. Làm cho Hawke bội phục là cô rõ ràng giận Lam Tư đến chết, vẫn là có biện pháp lễ phép mỉm cười với anh. - Cám ơn, anh thật tốt. Tôi sẽ nhớ rõ. Sau đó cô nâng cằm lên, cũng không thèm nhìn tới Lam Tư một cái lướt qua người anh. - Anh có biết, con gái cần là ca ngợi, không phải phê bình. Anh thật sự không nên nói giọng cô giống hạt cát. - Anh không hỏi ý kiến của cậu. - Tôi biết. Xem bộ dáng Lam Tư nghiến răng nghiến lợi, Hawke tâm tình càng thêm khoái trá. Đương nhiên Lam Tư hiện tại không phải thật sự là nghiến răng nghiến lợi, vị ca ca này luôn biết cách che giấu cản xúc của mình, nhưng anh xác định Lam Tư hiện tại trên trán toát ra gân xanh chắc chắn không phải là dùng bút màu vẽ lên. - Tôi cũng chỉ nhắc nhở thế thôi. Hawke cười xoay người, lại quay đầu nói. - Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của cha, ông muốn anh nhất định phải mang chị dâu về. Anh kết hôn không nói với ông, khiến ông tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Còn nữa, ông muốn tôi nói cho anh biết, ông có thể cho anh vị trí tổng tài này, cũng có thể lấy lại nó. Lam Tư cả người cứng đờ, trừng mắt anh. Tuy rằng trời tháng tám, Hawke vẫn là rùng mình một cái. - Tôi về đây! Vừa nói xong một câu, anh trai yêu quý liền hừ một tiếng, trước mặt mặt Hawke, dùng sức đem cửa đóng sầm! Ai, đáng chết, anh thực không thích làm lính liên lạc chút nào. Ai bảo anh tới New York làm gì. Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết, vẫn là muốn trở về cùng bảo bối của anh ấm áp trên giường ah~ - Em làm thế là ý gì? Vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, cửa phòng của cô, đã bị anh thô lỗ mở ra. - Ý gì là ý gì? Mạc Liên ngồi ở trước gương mặt, tháo vòng tai. - Em vì sao sai người đem đồ tôi trở về phòng. - Dĩ nhiên là bởi vì nó là của anh. Cô cầm vòng cổ, đem nó cùng vòng tai để vào hộp. - Chúng nó không để ở phòng anh thì để đâu? - Để vào chỗ sáng nay chúng nó đã để. Anh bước đến phía sau cô, sắc mặt khó coi nói. - Đây là nhà của tôi. Tôi muốn để đâu là quyền của tôi. - Đây là nhà của anh nhưng là phòng của tôi. Cô trong gương trừng mắt nhìn anh, dùng sức đóng châu báu hộp. - Và tôi không hi vọng chúng ở đây. Đây là phòng của em nhưng em là vợ của tôi. Cô trào phúng giả cười một tiếng. - Anh không phải chê tôi mỗi buổi sáng đều quấn lấy anh khiến anh không thể xuống giường sao? Như vậy thật không tốt, anh trở về ngủ phòng của anh, tôi tiếp tục ngủ phòng của tôi. Không ai phiền đến ai. Anh mị mắt, cắn răng nói. - Tôi không ngại em quấn lấy tôi. Không có mới là lạ! Anh căn bản chính là được tiện nghi lại khoe mẽ! Cô đứng dậy trước mặt anh nói. - Xin lỗi, tôi mệt rồi, phiền anh nhường một chút, tôi muốn tắm rửa đi ngủ. - Tôi còn chưa nói xong. - Tôi nói xong rồi. Cô căm giận bỏ đi, lại bị anh bắt lấy. - Lòng dạ em thật hẹp hòi, mới chưa đến mấy câu đã bỏ chạy. Cô hai mắt bốc hỏa, hét lên. - Anh không phải chê giọng nói tôi thô như hạt cát sao? Tôi sợ tôi nói thêm hai câu nữa, sẽ làm bị thương lỗ tai thiếu gia tôn quý như anh. Anh cứng đờ. Cô giận trừng mắt nhìn anh, bực chính mình vì sao để ý lời anh nói. - Đáng chết, đừng khóc. Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, miệng mắng, trong mắt đã có ảo não. Nghe được anh nói, cô mới biết được chính mình tức giận đến khóc ra. - Anh là tên đáng ghét. Cô căm giận mắng, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Anh đem cô ôm chặt vào trong lòng, thừa nhận nói. - Đúng vậy. Cô đem mặt chôn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa mắng. - Là tên vô sỉ, ác ma lạnh lùng vô tình, ngu ngốc không hiểu người khác, gian thương muốn ăn tươi nuốt sống người ta… Tuy rằng cô đối với anh mắng liên tục nhưng một luồn cảm giác dễ chịu lại thoát ra, anh hôn đỉnh đầu của cô, vỗ về lưng của cô, thấp giọng nói. - Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói em thô như hạt cát, tôi chỉ là… Anh cổ họng co rút nhanh, lâu một lúc sau, mới có biện pháp khai thừa nhận. - Tôi tức giận, Jake nói cho ta biết hung thủ đẩy em xuống lầu đã chết, tôi trở về lại tìm không thấy em…… Chết tiệt, em phải ở trong phòng chứ! Nói xong lời cuối cùng, anh khẩu khí lại cường ngạnh đứng lên. - Anh ấy là em trai của anh. Cô ngẩng đầu, tức giận nói: - Tôi không thể từ chối anh ấy, anh không cho người nhà biết chúng ta kết hôn đã khiến bọn họ không biết đến tôi. Tôi không muốn ấn tượng của tôi với bọn họ càng kém. - Em có thể gọi Hawke đến đây! - Không, không được! Cô đập vào ngực anh một cái, tức giận nói - Như thế không phải phép. Anh muốn tôi làm tốt nghĩa vụ vợ của anh, nhất định phải cho tôi cải thiện ấn tượng của mọi người đối với tôi. Nhưng chính anh trước hết phải tôn trọng tôi, không thể luôn nói xấu tôi, cũng không cần đem tôi trở thành bình hoa không có đầu. - Tôi không… - Anh chính là có! Cô tức giận chặn lời anh. Anh mím môi căm tức cô, cô gái này lại trợn mắt mà chống đỡ. Hai gò má cô vì tức giận mà phiếm hồng, mắt to ươn ướt, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Đáng giận, cô gái này ngay cả tức giận đều gợi cảm muốn chết! Tiếp theo một giây, anh khó chịu cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ kiêu ngạo của cô. Cô đưa tay đấm vào ngực anh nhưng lúc sau liền mềm nhũn. Nửa tiếng sau, cô tức giận nằm trên giường xoay người về phía anh, tức giận cái tên luôn dùng biện pháp này áp bức cô. Nhưng anh lại từ sau nắm cả thắt lưng của cô, hôn liếm đầu vai của cô. Cô nhích ra khỏi vòng tay anh, anh cũng không chịu buông, mở bên tai cô nhẹ nhàng nói. - Tôi thật có lỗi! Cho tới bây giờ không nghĩ tới một người kiêu ngạo như anh sẽ giải thích, cô cứng đờ trong lòng anh, nhiệt khí tụ lại ở hốc mắt. - Tôi nghĩ tôi hẳn là không quen việc ngoại trừ chính mình, còn phải lo lắng an nguy cho một người khác. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự muốn em trở thành bình hoa. Cô cổ họng tắc nghẽn. Anh xoay người cô về phía mình, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, sau đó đem cô ôm vào trong lòng. Cô không phản kháng, hít hít cái mũi, mềm mại để cho anh ôm. Anh nhẹ vỗ về lưng của cô, sau một lúc lâu, cô mới rốt cục ngủ. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống gương mặt của cô. Lam Tư nhìn cô, ngực lại co rút nhanh. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác này, nhưng anh không chán ghét nó. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh ôm lấy cô gái trong lòng, nhắm mắt lại, cũng đi theo đi vào giấc ngủ. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 end Phan_Gioi_thieu